Dưới sự nỗ lực của thuộc hạ hai bên, món ăn trên bàn đã vơi dần đi trông thấy.
Bọn chúng ăn uống cũng thật khéo léo, chẳng chăm chăm vào một món, món này nếm chút, món kia nếm chút, dù sao món ăn do tiểu lão bản chế biến, bất kể là món nào cũng đều mỹ vị, đương nhiên phải một lần thưởng thức cho thỏa.
Cứ thế ăn mãi, nhìn thấy mỗi món đều chỉ còn lại một phần tư, nếu ăn thêm nữa e rằng sẽ sạch sành sanh, khiến các vị lãnh đạo phải liếm sạch đĩa mất, Chu kinh lý và Ngải trợ lý mới dựa vào bản năng mà ngăn lại.
Món ăn ngon như vậy, sao có thể ăn cho đủ, huống hồ sáng nay vì bữa tiệc này, bọn chúng còn chưa dùng bữa sáng.
Chu kinh lý vội vàng gọi tiểu nhị, gọi thêm đồ kho. Đồ kho được cân theo cân lượng, dù sao cũng là công quỹ chi trả, hắn chẳng hề khách khí, khi gọi món thì một chút cũng không nương tay.
