Những người đến A Quân Bài Đáng ăn cơm đều biết việc ghép bàn là chuyện rất thường thấy, nên cũng không thấy lạ, cười nói: "Ngươi đến vừa đúng lúc, chỗ này không có ai, bọn ta chỉ có ba người."
Lý ba mắt sáng lên, giọng điệu vô cùng thành khẩn nói: "Ta muốn bàn với mấy vị một chuyện, không biết có thể chia cho bọn ta một hai món trong số thức ăn của các vị được không? Nam nhi nhà ta dạo này đi học đến mức chán học, người còn bỏ nhà đi mất. Ta phải dùng món ăn của A Quân Bài Đáng để dụ nó tới đây, không thì chỉ còn cách báo cảnh sát tìm nó thôi."
"Tâm trạng nó không tốt, ta không nỡ để nó thất vọng thêm. Các vị xem có được không, giá cả có thể thương lượng."
Trang Lam đang nói chuyện với nữ nhi nghe vậy, lập tức như nhìn thấy tri kỷ, quay đầu nói với Lý ba: "Hóa ra các vị cũng vì vấn đề của con cái mà đến A Quân Bài Đáng, thật là trùng hợp. Bọn ta cũng vì vấn đề của nữ nhi, mới tới A Quân Bài Đáng đây."
Bà rất hào phóng nói với Lý ba: "Bọn ta chỉ có ba người, mười món ăn cũng không hết, chia cho các vị ba món. Nhưng món Đông Pha Nhục kia thì không chia được, đó là món nữ nhi ta thích ăn nhất."
