Món ăn.
Cái gì? Món ăn tôn tử làm ngon đến mức có thể gánh vác cả việc kinh doanh của quán?
Phương gia gia còn tưởng chiều nay mình đã uống quá chén, nghe nhầm, bèn hỏi lại lần nữa. Nhi tử vẫn đáp lời như cũ, việc kinh doanh của quán thật sự rất tốt, tất cả đều nhờ hài tử của hắn đã làm ra một tay nghề nấu nướng tuyệt hảo.
Phương gia gia tức đến nắm chặt tay, tôn tử chỉ là một hài tử mười tuổi, thiên phú dù có tốt đến mấy, thì có thể làm ra món ngon đến nhường nào? Chắc chắn là nhi tử đang gây chuyện.
“Nghịch tử, nói năng chẳng cần suy nghĩ gì sao? Tiểu Thương mới lớn chừng nào mà đã có thể gánh vác việc kinh doanh của quán rồi? Nói! Có phải ngươi đã ép tôn tử ta nấu ăn, giống như những phụ mẫu Võng Hồng kia, ép hài tử làm Võng Hồng kiếm tiền không? Ngươi gan cũng không nhỏ đâu, dám đối xử với tôn tử ta như vậy.”
