Chiếc bánh vuông nhỏ kia nhìn tưởng bình thường, không đẹp mắt bằng những hình thỏ hay động vật khác, nhưng lại mang một vẻ thanh nhã, càng ngắm càng ưa nhìn.
Nhìn từ xa, nó nằm yên trên chiếc đĩa sứ xanh nhạt, vuông vức, góc cạnh rõ ràng, trắng muốt đẹp mắt, không phải cái trắng bệch của giấy, cũng chẳng phải cái trắng lạnh của tuyết, mà là sắc trắng ngà đầy vẻ tinh tế.
Sắc trắng ấm áp dịu dàng ấy, dưới ánh đèn, tỏa ra ánh quang dịu nhẹ, khiến nó trông như một khối dương chi bạch ngọc ấm áp mịn màng.
Trên lớp vỏ được ép hoa văn mây, đường nét rõ ràng mượt mà, khiến khối dương chi bạch ngọc này càng thêm tinh xảo, cầm lên là không nỡ buông tay.
Điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là phần bánh màu trắng ấm kia lại có vẻ hơi trong mờ. Cầm điểm tâm trong tay, có thể mơ hồ nhìn thấy màu sắc của nhân bên trong.
