“Tự Nhiên Tuyển Trạch Hào, dường như chỉ còn lại mỗi chiếc này đang trong công đoạn bốc dỡ hàng cuối cùng…” KIKI nhìn hạm đội hùng vĩ khổng lồ, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
“Kỳ hạm hẳn là chiếc cấp Viễn Tinh kia!” Lâm Hiện nhìn hoàng hôn buông xuống, lập tức bước nhanh về phía chiếc cấp Viễn Tinh.
Toàn bộ khu vực bến đỗ tinh cảng vô cùng rộng lớn, vừa bước xuống từ lối vào cầu hạm, trên sân ga cách đó không xa chợt xuất hiện một đội hình khổng lồ, có đến mấy ngàn người, tất cả đều mặc trang phục chống trọng lực vũ trụ thống nhất, phóng tầm mắt nhìn ra toàn là những gương mặt trẻ trung non nớt, tuổi của tất cả mọi người dường như đều không quá ba mươi lăm, bọn họ đứng đó, vẻ mặt kiên định nhưng khó che giấu sự căng thẳng và hoảng sợ, duy chỉ có người đàn ông mặc quân trang đứng ở hàng đầu, thân hình thẳng tắp như một thanh kiếm.
Người đàn ông này lúc này dường như đang phát biểu tuyên ngôn khởi hành.
“Từ giờ phút này, Tự Nhiên Tuyển Trạch Hào vừa là quê hương của chúng ta, cũng là nấm mồ của chúng ta…”
