Nhìn thấy mấy vạn người sống sót tụ tập tại đây, nơi đây tựa như một khu vực tập trung an toàn mà người ta gặp được sau nhiều ngày chạy trốn. Nhân loại một khi tụ họp thành quần thể, liền tự nhiên mà có thêm vài phần cảm giác an toàn, điều mà khi cô độc chạy trốn trong vô vàn bóng tối không thể có được.
Toa xe số 1, Trần Tư Toàn sau một đêm nghỉ ngơi lúc này tỉnh dậy. Nàng chưa từng cảm thấy mệt mỏi như đêm qua, nhưng giờ đây đã tràn đầy tinh lực.
Từ sau khi rời khỏi thành phố Giang, đây là lần đầu tiên nàng đích thân tham gia vào trận đại chiến như ngày hôm qua, sinh tử chỉ trong gang tấc.
Mở mắt, nàng lập tức từ trên giường bật dậy, toàn thân một cảm giác chua nhức và căng cứng không ngừng ập đến, trái tim đập rộn ràng đầy sinh lực, ánh mắt vội vàng nhìn quanh, sau khi không thấy bóng dáng Lâm Hiện, Trần Tư Toàn liền cầm lấy thiết bị liên lạc.
“Lâm Hiện.”
