“Rồi lại cho ta một gậy nữa, phải không?” Lâm Hiện cười nói.
KIKI cười khẩy một tiếng: “Còn nhớ chuyện này sao, đồ keo kiệt.”
Từ khi Lâm Hiện và KIKI vào đây, trong xưởng thỉnh thoảng có vài người của các đội xe sinh tồn đi vào tìm kiếm gì đó, nhưng khi thấy toàn là máy móc cỡ lớn, bọn họ lại chửi bới rồi tay không mà về.
Những thứ có thể tháo dỡ đến con ốc cũng chẳng còn, còn Lâm Hiện và KIKI vì đang ở trên cánh tay robot trên cao, lại không ai nhìn thấy hai người bọn họ, nên cũng được yên tĩnh.
“Chậc chậc chậc, những kẻ này thật lợi hại, thứ gì tháo được đều tháo đi hết, ngay cả đèn chùm cũng không tha.”
