Lâm Hiện và KIKI nhìn nhau, tuy chuyện này không phải một mình gã làm, nhưng cũng quả thật là nhờ kế sách của gã, mọi người mới may mắn đi được đến bước này. Thế là hai người ngầm hiểu trong lòng, cứ để gã ra vẻ một phen, dứt khoát không vạch trần.
“Được rồi, sóng xung kích vừa rồi có sức hủy diệt quá lớn, mọi người có ai bị thương không? Hãy mau chóng kiểm tra tình trạng xe, bây giờ phải tăng tốc tối đa lao ra khỏi phạm vi Cực Dạ triều tịch mới được.”
Lâm Hiện lúc này lập tức sắp xếp, đồng thời cũng dùng máy truyền tin liên lạc các đội xe khác, tiện thể cũng thông báo lại tình hình vừa rồi.
“Cái gì, các ngươi cho nổ Thiên Cô Tháp ư? Hay cho các ngươi, lão tử còn tưởng bom hạt nhân nổ.” Trong máy truyền tin, Sử Địch Nguyên làu bàu chửi rủa, nhưng khi nghe về sự nguy hiểm của Cảm thi nhân, gã cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh: “Mẹ kiếp! Bọn ta suýt nữa thì thành mồi cho Cảm thi nhân rồi sao?!”
“Cảm thi nhân?” Ninh Tịnh cũng cất giọng nặng nề: “Xem ra thông tin trước đó là đúng, Cảm thi nhân thường hoạt động ở rìa triều tịch Hắc Ám Tinh Uyên.”
