Dưới ánh dương chói chang, tòa tháp đôi của Thự Quang Thành rực rỡ huy hoàng, đại đô thị thép khổng lồ sừng sững như trái tim cơ giới giữa trung tâm Vân Giang bình nguyên. Nơi đây là đế đô của Long Quốc, là trung tâm huyết mạch, là vương miện của văn minh, cũng là điểm tựa cuối cùng của hàng triệu sinh linh tại Châu Á - Thái Bình Dương dưới thời khắc tận thế.
Bức tường thành cao trăm mét sừng sững như xương sống của người khổng lồ, bề mặt chi chít vết đạn và dấu móng vuốt. Huyết chiến đêm qua đã khắc lên kim loại những vết sẹo mới, quân đội điều khiển cơ giáp và máy bay không người lái đang dọn dẹp thi thể Quỷ Dị Thể bên chân thành, đồng thời thu thập huyết tinh.
Binh sĩ Thiết Vệ Lữ dẫm lên bùn máu, lặng lẽ tìm kiếm những người sống sót. Một cỗ cơ giáp đá văng đầu một quái vật, bên dưới lộ ra gương mặt một cô gái trẻ, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, tay nắm chặt một tấm giấy phép vào thành nhàu nát, dù sau khi nghị hội giải tán, thứ này đã trở nên vô dụng.
“Thật khốn nạn!” Binh sĩ điều khiển cơ giáp một cước giẫm nát đầu Quỷ Dị Thể, miệng thấp giọng mắng chửi đầy phẫn nộ.
Sau khi tường thành số 1 và số 2 được xây dựng, Thự Quang Thành chưa từng phải đón nhận một cuộc tấn công quy mô lớn đến vậy. Liên bang nghị hội giải tán, hoảng loạn và bất ổn, khu vực ngoại thành hỗn loạn đổ xô vào trong, đêm tối giáng xuống sớm hơn dự kiến.
