Sau khi ngủ hơn mười mấy tiếng, sắc mặt Trần Tư Toàn đã hồng hào trở lại đôi chút, đây có lẽ là một đêm nàng ngủ lâu nhất, thoải mái nhất kể từ khi rời thành phố Giang, cả người cũng sảng khoái hơn nhiều.
Trong đêm tối, toa tàu Vô Hạn Hào sáng lên ánh đèn màu vàng ấm, bên ngoài gió tuyết vẫn gào thét, còn bên trong Trần Tư Toàn đã chuẩn bị thức ăn.
Hiện giờ ngoài vai trò hoa tiêu của đoàn tàu, Trần Tư Toàn còn kiêm luôn cả đầu bếp.
Đại Lâu và Sa Sa thì đã vũ trang đầy đủ, đang sắp xếp lại súng ống và đạn dược ở một bên, KIKI bận rộn cả đêm, không phải để xử lý hệ thống tuần hoàn nước và oxy, mà sau khi được Lâm Hiện nhắc nhở, cô đã nâng cấp hệ thống radar, dùng đầu dò quang điện chủ yếu để giám sát tình hình đường ray theo phương thẳng đứng ở phía đầu tàu.
Lâm Hiện thấy ý tưởng này của KIKI quả là thiên tài, vừa không cần mô-đun nhận dạng phức tạp, lại có thể giải quyết trực tiếp vấn đề khá chí mạng của Vô Hạn Hào hiện tại.
