Tào Hồng, thủ lĩnh của Dạ Mị Hào cùng mấy nữ đội viên của gã, và hàng trăm người trên đoàn tàu xanh lục kia lúc này đều đã im bặt. Trên dưới đoàn tàu tràn ngập tiếng hít khí lạnh, những hàng súng máy, pháo máy trên xe của bọn họ, giờ đây trước hai cỗ vũ khí hạng nặng đang vươn lên từ Vô Hạn Hào, bỗng trở nên nhỏ bé vô cùng.
Vù~
Như thể vô tình, hai khẩu ‘đại pháo’ kia lại thu về.
“Hồ lão bản, không cần bận tâm thứ này.” Lâm Hiện mặt mang ý cười nhìn Hồ Lộ Thọ: “Cứ tiếp tục bàn chuyện giao dịch đi.”
“Phải phải phải, giao dịch, giao dịch!” Hồ Lộ Thọ lúc này trong lòng chửi thầm, nhưng trên mặt lại tươi cười rạng rỡ, hoàn toàn không còn thái độ kiêu ngạo như vừa rồi, nuốt nước bọt liên tục, nói với Lâm Hiện: “Vị đại ca này xưng hô thế nào?”
