Một tồn tại cái thế năm xưa, giờ đây lại hóa thành một lão già sắp chết, khiến lòng người đau xót khôn nguôi.
“Tách” một tiếng, Cơ Lăng Yên đặt ba chiếc nhẫn Tu Di lên bàn, đôi môi son khẽ mở: “Tôn thượng, đây là thành ý tạ lỗi của Phượng tộc chúng ta, mong có thể hóa giải ân oán xưa.”
“Ồ?” Trần Thanh Nguyên khẽ ngạc nhiên.
Hắn chưa đến Phượng tộc mà họ đã chủ động mang tài nguyên đến.
Theo sự hiểu biết của Trần Thanh Nguyên về Phượng tộc, cách hành xử của họ không hề sảng khoái như vậy, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
