Trưởng Tôn Phong Diệp đứng dậy, vốn định mở miệng mắng người.
Thế nhưng, sau khi nhìn thẳng vào mắt Trần Thanh Nguyên, y đành nén ngược cơn giận vào trong, hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
“Hỏi ngươi đấy, có đau không?”
Trần Thanh Nguyên đưa tay vỗ vai Trưởng Tôn Phong Diệp, mỉm cười dịu dàng, hỏi lại lần nữa.
Thân thể Trưởng Tôn Phong Diệp bất giác run lên, hai mắt đỏ ngầu, hung hăng đáp: “Nói thừa, đương nhiên là đau.”
