“Có lý.”
Vương Đào Hoa nhìn Nhân Hoàng Kiếm, ánh mắt gần như dán chặt vào nó. Dù bề ngoài không thấy điều gì bất thường, nhưng kiếm uy vô hình cùng cảm giác áp bức quả thực phi phàm, khiến nàng kinh tâm, linh hồn run rẩy.
Thánh vật truyền thừa của nhân tộc, dung hợp ý chí của các bậc tiên hiền đời trước, có lẽ đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, dù đối mặt với Đế binh cũng không hề e sợ, vượt xa phạm trù của đạo binh, không thể dùng lẽ thường để đo lường.
“Để ta sờ thử.”
Tuyệt thế thánh binh bày ra trước mắt, Vương Đào Hoa không muốn chỉ nhìn vài lần, bèn vươn tay muốn chạm vào, được đằng chân lân đằng đầu.
