Trạng thái của Lạc Ngạn Trần lúc này, cứ như một tội nhân đang chờ phán quyết, lòng thành khẩn sợ hãi, nội tâm dày vò.
Rõ ràng chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, lại khiến Lạc Ngạn Trần cảm thấy dài dằng dặc bội phần.
"Được."
Môi Trần Thanh Nguyên khẽ mở khép, thốt ra một chữ.
Nghe được chữ ấy, Lạc Ngạn Trần như được đại xá, toàn thân mồ hôi lạnh đều tan biến, trên mặt tràn ngập một nét vui mừng khó che giấu.
