Trong đêm tĩnh mịch, vô vàn tinh tú tựa một dòng sông vô ngần, lặng lẽ trôi chảy.
Vân Chu lướt qua, gió thổi tới mặt, mát lạnh lạ thường.
Hứa Khinh Chu ngồi ở đầu thuyền, lặng lẽ ngắm nhìn tinh không, nỗi nhớ nhung dưới ánh sao, ánh trăng càng thêm nồng đậm.
Hắn đã không nhớ rõ, mình đã bao lâu rồi chưa từng tĩnh lặng ngắm nhìn bầu trời như vậy.
Cảm giác này.
