Trong nghị sự đại sảnh, tiếng xì xào bàn tán vang lên, đối diện với sự khách sáo của Thanh Diễn, Tô Lương Lương liên tục xua tay, vẻ mặt như gặp phải đại địch: "Không cần phải khách sáo như vậy."
Đùa chắc.
Ta vừa sống lại, ngươi đã muốn tiễn ta đi rồi!
Bầu không khí bất giác trở nên có chút kỳ quái, mọi người không ngừng bàn tán với nhau, thì thầm to nhỏ.
Thanh Diễn tự nhiên vẫn muốn kiên trì, định lên tiếng khuyên nhủ, lại bị Tiểu Bạch liếc mắt một cái trừng cho im bặt, đành ngậm ngùi bỏ cuộc.
