Ngàn dặm mây vàng che khuất mặt trời, gió bắc thổi nhạn tuyết bay đầy trời.
Nơi vực băng ba thước, giữa tuyết trắng bay lả tả, Phù Sinh Vọng khẽ ngẩng đầu, Cửu Châu Thác khẽ động tai, Sơn Hà Định ngừng tay lau kiếm.
Thiên Thu Thịnh nằm trên bãi cỏ, bẻ một đóa hoa nở vì hắn, đặt trước mắt, tự lẩm bẩm: "Thật tươi đẹp, nhưng chung quy không thuộc về nơi này, ngươi cũng không nên nở ở đây."
Gió nổi.
Hoa rơi.
