Nhìn thẳng Vô Ưu, ánh mắt không hề né tránh, Tô Thí cất lời.
"Ngươi muốn làm gì, không liên quan quá nhiều đến hai ta, chúng ta chỉ nói cho ngươi biết sự thật, còn lựa chọn thế nào là tùy ngươi. Thân ở trong loạn cục, hai ta có thể liều mạng một phen, giải quyết dứt điểm, giành lại thân tự do..."
"...Đương nhiên, cũng có thể thuận theo tự nhiên, như trước nay vẫn vậy, dù sao sống ở nơi đó cũng đều là sống, phải không? Dù có bỏ lỡ, sẽ có chút tiếc nuối, nhưng qua mấy nghìn năm, mấy vạn năm, cái cần quên rồi cũng sẽ quên."
Nét mày của Tô Thí phóng khoáng, lười biếng tùy ý, khiến lời hắn nói càng thêm phần thuyết phục.
Vô Ưu trầm mặc chốc lát, khẽ nói: "Được, ta biết rồi!"
