Sương mù nhàn nhạt lãng đãng trong cấm khu, từng tòa điêu tượng bạch kim khổng lồ sừng sững hai bên đường.
Dưới một trong số đó, pho tượng thần dang rộng hai tay nâng đỡ bầu trời, chỉ thấy một thiếu niên vận đồng phục đen, sắc mặt tái nhợt, tựa mình bên pho tượng, nhắm mắt vô cảm, trên thân thể thỉnh thoảng lại lóe lên những tia hắc hỏa quang.
“Viêm, ngươi thế nào rồi?”
Bên cạnh là một lão giả tóc bạc phơ, cất lời: “Ngươi hãy cố gắng thêm chút nữa, BOSS và Phó tiên sinh vẫn đang nghĩ cách bên ngoài, chúng ta chưa hẳn đã lâm vào đường cùng.”
Thiếu niên chậm rãi mở mắt, trong mắt tràn đầy mệt mỏi, trầm giọng nói: “Không cần đâu, Tác Cách giáo sư, ta vốn dĩ không hề có ý định sống sót rời đi.”
