Thoáng chốc, hai mươi lăm vạn năm đã trôi qua.
Ngày ấy, Lâm Khinh từ Lưu Niên Điện chậm rãi bước ra, ngắm nhìn ánh trời quang đãng bên ngoài điện môn, không khỏi nở một nụ cười.
Nhìn lại cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên hắn bế quan lâu đến vậy. Bên ngoài hai mươi lăm vạn năm, trong Lưu Niên Điện đã trôi qua gần một tỷ năm.
“Tiểu sư đệ xuất quan rồi sao?”
Bát sư huynh Túy Quân đang tựa vào một trụ điện bên cạnh uống rượu, lười biếng đánh giá hắn một lượt, nói: “Trông có vẻ khác xưa rồi nhỉ, có tiến bộ gì không?”
