“Ta?” Lâm Khinh không hiểu ý ả là gì.
“Ta nợ phụ thân của Gia Di, sau này ngươi cũng vậy…” Y Lôi Na Đa chậm rãi lắc đầu, thở dài một hơi: “Ngươi hãy đối xử tốt với Gia Di.”
Lâm Khinh không khỏi ngẩn người.
“Ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện.”
Y Lôi Na Đa nhìn thẳng vào Lâm Khinh, chậm rãi nói: “Tương lai… ta hy vọng ngươi đừng đoạt đi quá nhiều thứ từ Gia Di, nàng chỉ là một hài tử đáng thương của một chủng tộc đáng thương mà thôi…”
