Bởi vậy hắn vốn không có hứng thú với Trầm Tinh.
Có điều, nếu có những bảo vật trân quý khác, ngược lại khiến hắn nảy sinh chút hứng thú.
"Dù sao cũng có mười năm thời gian, trước tiên tham ngộ hư không bản tướng, có thời gian rảnh thì khám phá bảo vật, vừa hay có thể dùng bí thuật học được từ Thương Khung quần đảo..." Lâm Khinh thầm nghĩ.
Chẳng mấy chốc, chiếc hư không thuyền khổng lồ này đã đến đích – một đài đá xanh sẫm tựa vách núi.
Nam tử đầu trọc với đôi mắt vàng rực rỡ, người dẫn đầu đoàn, sau khi thả tất cả mọi người ra, liền thu hồi hư không thuyền, đi đến rìa vách núi nhìn xuống dưới, nói: “Tự mình thám hiểm đi, bên dưới chính là Vô Tận Thâm Đàm, nhưng… nếu thực lực không đủ thì cũng chẳng thể thám hiểm sâu hơn.”
