Hạ Thuần Hoa ho khan một tiếng, chẳng lẽ lại nói mình không biết?
Hạ Linh Xuyên mơ màng một lát, rồi nói: "Tiên nhân thật lắm chiêu trò. Chẳng hay thượng cổ ra sao, ta thật muốn được chiêm ngưỡng một phen."
"Sử sách có ghi, thuở ấy trời đất có tiên ma qua lại, cự yêu hoành hành, người phàm chỉ có thể phủ phục dưới đất, chẳng qua là lũ kiến hôi mà thôi." Hạ Thuần Hoa nhàn nhạt nói, "Thượng tiên cự yêu đều có năng lực dời núi lấp biển, động một cái là nuốt gọn dân một thành. So với thuở ấy, ta vẫn thấy bây giờ tốt hơn nhiều."
Hắn lại nói: "Tin tức tiền tuyến truyền về, Niên Tán Lễ công thế Bắc Cảnh vô cùng hung hãn. Sau sự cố đêm nay, dự rằng Vương Đình vẫn sẽ lệnh ta nhanh chóng lên Bắc Cảnh, chậm nhất hai ngày nữa phải khởi hành. Chuyến này đến Thạch Hoàn tuy gặp hiểm, nhưng sau khi đưa Chu Tú Nhi về, nhiều phía đều có ý muốn tỏ thiện chí, ta cũng có thể nắm rõ hơn động thái của Vương Đình."
Hạ Linh Xuyên tỏ vẻ tùy tiện: "Phụ thân, địa bàn mới của chúng ta ở phương Bắc, ít giao thiệp với Vương Đình, chiêu binh mãi mã đều tự mình lo liệu, lại chẳng cần nhìn sắc mặt người khác, cớ gì phải lấy mặt nóng đi dán vào bọn quan lại hủ bại ở đô thành và Thạch Hoàn này?"
