Hạ Linh Xuyên bắn ra tụ tiễn, xuyên qua vết thương ở bụng nó, nở hoa ở sau lưng, ghim chặt.
Sau đó, hắn nhảy lên tảng đá cao, mượn một góc nhọn nhô ra treo nó lơ lửng giữa không trung.
Toàn thân quái vật, kể cả lòng bàn chân cũng không chạm được vách đá, chắc chắn việc tan băng hồi phục sẽ chậm hơn nhiều.
Mọi người lập tức ngồi phịch xuống đất thở dốc. Sấu Tử giơ túi nước uống, vì quá vội nên còn sặc mấy cái.
Đoạn Tân Vũ phong bế vài huyệt đạo của mình để cầm máu, đứt quãng nói: “Thế này, thế này còn có thể kéo dài bao lâu nữa?”
