"Cổ huân này chỉ có thể thổi một lần." Chu Nhị Nương nhắc nhở hắn, "Việc này rất hệ trọng, chớ có làm bừa."
Chiếc cổ huân này trông như vàng mà không phải vàng, như gốm mà không phải gốm, màu nâu đen, bề mặt không có lấy một chút hoa văn. Hắn đưa ngón tay lên gõ nhẹ: "Đây là chất liệu gì?"
"Dùng hốc mắt của tỷ tỷ ta luyện thành." Chu Nhị Nương khẽ nói, "Thời thượng cổ, pháp lực của nó còn mạnh hơn cả ta."
Bàn tay đang mân mê cổ huân của Hạ Linh Xuyên bỗng khựng lại: "Hử? Tỷ tỷ của ngươi?" Tỷ tỷ của Chu Nhị Nương, chẳng lẽ gọi là... "Chu Đại Nương?"
"Đương nhiên."
