Gương kinh ngạc: “Vậy pháp tắc của Vong Linh Thành rốt cuộc đã loạn đến mức nào, tại sao nó vẫn chưa sụp đổ?”
“Bên trong vẫn trật tự ngăn nắp, tốt lắm.” Hạ Linh Xuyên khó chịu nói, “Hầu như không khác gì thế giới hiện thực. Không giống thế giới trong gương của ngươi, khó chịu muốn chết.”
Gương hừ hừ hai tiếng: “Bị ngươi vầy vò như vậy mà vẫn không sụp đổ, chứng tỏ nó có nguồn năng lượng hùng mạnh. Haiz, ghen tị chết ta rồi. Nhưng đồng thời nó cũng cần sức mạnh nhân quả lớn hơn. Nếu không một sớm sụp đổ, ngay cả thần hồn của ngươi cũng bị chôn vùi bên trong không ra được, đừng nói ta chưa nhắc nhở ngươi.”
Hạ Linh Xuyên rất xem trọng lời cảnh báo của nó: “Nói cách khác, ảnh hưởng của ta đối với Vong Linh Thành càng lớn thì càng phải tìm cho nó sức mạnh nhân quả lớn hơn sao?”
“Không chính xác, nhưng cũng tạm chấp nhận được.”
