Có lẽ cũng vì sự vụng về này mà thanh kiếm kia đã không bay tới.
Thậm chí, hắn còn cảm giác Nhan Thư Diệc đã nhấc tay lên một chút để chừa chỗ cho hắn.
Hồi lâu sau, Nhan Thư Diệc đã tách hết hạt bí trong tay, không biết nên làm gì tiếp theo, bất giác cựa quậy trong lòng hắn.
Thấy Quý Ưu không có phản ứng, nàng bắt đầu ngoan ngoãn ngồi yên, bàn tay mềm mại khẽ xoa lên bàn chân đã bị cắn.
Ánh nắng gần trưa chuyển hướng rất nhanh, tiểu giám chủ nhìn vệt nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, dần dần dịch chuyển từ góc bàn xuống gầm bàn.
