Quý Ưu khẽ nhíu mày: “Trẻ nhỏ còn chẳng sống nổi, làm sao có được thanh niên trai tráng?”
“Bởi vậy những thế gia linh thạch này rất thông minh, sớm đã nhận ra điều này, liền cho phép bách tính nơi đây gửi nuôi hài đồng.”
“Gửi nuôi là thế nào?”
Khuông Thành đứng bên xe ngựa nhìn những lầu các đèn đuốc rực rỡ phía trước, nói: “Vân Châu có một loại cơ sở gọi là viện nuôi dưỡng, do các thế gia địa phương sáng lập. Nếu thợ mỏ không nuôi nổi hài đồng trong nhà, có thể chọn giao cho viện nuôi dưỡng chăm sóc.”
Quý Ưu nhìn hắn: “Ta nghĩ đây chắc chắn không phải nơi làm từ thiện, nếu không vào tiết Bạch Lộ, sẽ không có bách tính Vân Châu chạy nạn đến Phong Châu.”
