“Đồng Âm công chúa, đã lâu không gặp, người còn nhớ tiểu tăng chăng?”
Thánh Viễn chẳng vội truy kích, mà điềm nhiên lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Cơ Đồng Âm bên dưới, còn cất tiếng chào hỏi.
Cơ Đồng Âm lại chẳng chút sắc mặt tốt, lạnh giọng nói: “Thánh Viễn, uổng cho ngươi trước kia còn là đệ tử Phật môn hàng yêu diệt ma, nay lại tự cam đọa lạc thành chó săn của Tư Đồ Hạo Không, ngươi không thấy hổ thẹn sao?”
Thánh Viễn sắc mặt trầm xuống, giọng ồm ồm nói: “Phật không độ ta, ta tự thành ma. Phật cũng được, ma cũng xong, đều chẳng qua là để leo lên tiên lộ tìm cầu trường sinh mà thôi. Đã vậy, thành Phật thành ma có gì khác biệt? Trước thực lực tuyệt đối, nào có chính tà phân chia? Chỉ cần ta đủ mạnh, mọi lời dị nghị đều sẽ tan thành mây khói.”
“Hừ, ngụy biện! Ngươi chỉ đang tìm cớ cho sự đọa lạc của mình để tự an ủi mà thôi!” Cơ Đồng Âm khinh thường.
