“Ôi chao, người làm chưởng môn quả nhiên khác biệt, muốn gặp một lần cũng phải hẹn trước, lại còn phải tránh hiềm nghi mà ban đêm dẫn ta đến nơi thế này, thật khiến người ta lạnh lòng mà~”
Trăng sáng vằng vặc, tại Kiếm Tông, Tĩnh Tư Nhai.
Bách Lý Tàn Phong trong bộ thư sinh quen thuộc, ngồi trên vách núi bên bờ vực, tay cầm một bầu rượu, giả vờ tủi thân chua xót, thở dài thườn thượt.
Bên kia, Lâm Tễ Trần lười biếng chẳng thèm để ý đến hắn, bực bội nói: “Ngươi có biết hiện tại ta bận rộn đến mức nào không? Có thể gặp ngươi đã là tốt lắm rồi, tiểu tử nhà ngươi còn không biết đủ.”
Bách Lý Tàn Phong cười cười, nói với vẻ mặt vô lại: “Tục ngữ có câu, hữu bằng tự viễn phương lai bất diệc nhạc hồ. Ta đây chính là huynh đệ tốt nhất của ngươi, đến gặp ngươi mà còn phải đợi, chính là ngươi không đúng.”
