"Lâm thí chủ, Tĩnh Tuệ tuy đã làm sai nhưng tội không đáng chết, ả vẫn là am chủ của Từ Hàng Tĩnh Am. Với hành vi này của ngươi, Phật môn sẽ ghi nhớ món nợ này."
Viên Minh hòa thượng nhìn Lâm Tễ Trần, dù thân mang trọng thương nhưng cũng không hề sợ hãi, trong giọng nói còn mang ý đe dọa, cảnh cáo.
Lâm Tễ Trần lại chẳng hề để tâm, cười lạnh nói: "Am chủ của Từ Hàng Tĩnh Am, ta trước nay chỉ công nhận Tĩnh Nghi sư thái. Ả ta là cái thá gì chứ? Phẩm hạnh bại hoại, năng lực tầm thường, lòng dạ hiểm độc, ả ta còn không được tính là người của Phật môn!"
"Bây giờ ta thay các ngươi trừ khử ả, cũng xem như làm việc tốt. Phật môn các ngươi không biết ơn thì thôi, lại còn đe dọa ta, là cái đạo lý gì?"
"Hơn nữa, cho dù thật sự có gây chiến với Phật môn các ngươi đến mức không thể cứu vãn, thì đã sao chứ? Chẳng lẽ có thể dọa được Thiên Diễn Kiếm Tông của ta hay sao? Nực cười!"
