“Long Vương tiền bối, tiểu nhân có thể rời đi được chưa...”
Sau khi trả lời hàng loạt câu hỏi của Chân Long, Quách Khiết run rẩy hỏi.
“Từ khoảnh khắc ngươi bước chân vào nơi này, ngươi đã không còn khả năng rời đi.”
Lời đáp của Chân Long khiến Quách Khiết kinh hồn bạt vía, ả càng cúi rạp người xuống thấp hơn, không ngừng van xin, chỉ mong giữ lại mạng sống.
Khát vọng sống mãnh liệt, cùng sự quỳ phục không chút liêm sỉ của ả, lại khiến Chân Long nảy sinh vài phần hứng thú.
