Hống!!!
Khi màn trời trắng xóa tan biến, một tiếng rồng gầm chấn động đất trời vang vọng trên không trung Minh Khí sơn mạch.
Thân thể Chúc Cửu Âm lại một lần nữa tung hoành trên vòm trời, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi luồng kiếm khí vừa rồi.
Lâm Tễ Trần cũng hiện thân từ trong màn sương trắng, thân ảnh hắn ngang bằng với đầu của Chúc Cửu Âm, nhưng so với Chúc Cửu Âm, thân ảnh hắn còn chẳng lớn bằng một con mắt của đối phương.
Nhìn gần như con kiến, nhìn xa tựa hạt bụi.
