Tào Tháo nghiến răng mắng lớn, trong lòng ngập tràn sát ý với Phục Hoàn và Dương Bưu, hắn không ngờ hai lão cẩu này lại giấu kỹ đến thế!
Hôm nay hắn đã kề kiếm tận cổ bọn họ mà vẫn còn dám nói dối, cái miệng này e rằng còn cứng hơn cả lớp giáp kiên cố nhất trên đời!
Men rượu cộng với lửa giận, Tào Tháo vớ lấy bội kiếm, định dẫn người đi tìm Dương Bưu và Phục Hoàn để dạy dỗ hai lão cẩu một trận, nhưng đi chưa được mấy bước hắn đã dừng lại.
Bởi vì hắn nhớ lại cuộc đối thoại với Hứa Du ban ngày.
“Ta đã nghĩ sai hướng rồi, thực ra ta chẳng cần phải bận tâm Thiên Tử là thật hay giả, ta chỉ cần danh hiệu này, mượn cái đại nghĩa này để khởi sự mà thôi.”
