Giờ phút này, Thiên tử đã thoát khỏi sự nhu nhược cùng nỗi sợ hãi Tào Tháo trước kia, thể hiện ra khí phách coi cái chết nhẹ tựa lông hồng!
So với lúc quát mắng Đổng Trác năm xưa, khí thế còn cứng rắn hơn.
Tào Tháo giật mình, không kìm được lùi lại một bước, trường kiếm trong tay cũng “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất.
Nhìn Thiên tử khí thế kinh người, mặt đầy phẫn nộ trước mắt, trong lòng Tào Tháo dâng lên một nỗi hoảng sợ khó tả, suy nghĩ trong lòng lại một lần nữa dao động.
“Chẳng lẽ… ta đã sai rồi?”
