“Về nhà?”
Lưu Hiệp nghe vậy khẽ giật mình, giờ đang là mùa đông giá rét, mà Chân Mật lại vừa mới khỏi bệnh, lúc này đi đường xa xôi về nhà chẳng phải là tự làm khổ mình sao?
Chân Mật mím môi, vẻ mặt có phần ảm đạm, nói: “Thần thiếp muốn về tế bái mẫu thân.”
Nàng hiểu yêu cầu này có hơi tùy hứng, bởi lẽ hậu phi đã vào cung thì không được về nhà, dù cho phụ mẫu qua đời cũng vậy.
Trước kia huynh trưởng Chân Nghiễm qua đời, nàng có thể về nhà tế lễ là hoàn toàn vì trên vai mang sứ mệnh lôi kéo Chân thị, nếu không thì nàng đã chẳng thể trở về.
