Lữ Bố vui sướng ra mặt, đứng bên cạnh nhìn.
Vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Nhưng rất nhanh, vẻ mong đợi đó dần biến thành nghi hoặc, cuối cùng là hoàn toàn mờ mịt.
"Xong rồi, cầm lấy đi."
Lưu Hiệp viết xong rất nhanh, đoạn đặt bút lông sang một bên rồi nói với Lữ Bố.
