Nếu có thể thôn tính toàn bộ bọn họ thì tốt nhất.
Lưu Hiệp thầm thở dài, suy nghĩ mà Dương Tu đề xuất chính là điều hắn nghĩ đến đầu tiên, chỉ có điều bây giờ xuất binh chắc chắn là không thể được.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, Pháp Chính đã bước nhanh lên trước, chắp tay hành lễ rồi vội vàng phản bác: “Lời của Dương Thị Trung, thần không dám tán đồng.”
“Đất Tây Vực xa xôi, núi sông cách trở, việc vận chuyển lương thảo quân nhu vô cùng khó khăn. Dù cho quân ta có thể thuận lợi chiến thắng, sau trận chiến vẫn cần lượng lớn binh lính đồn trú, sự hao tổn về nhân lực, vật lực, tài lực này thực sự quá lớn.”
“Hơn nữa hiện nay Đại Hán ta vừa trải qua chiến loạn, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, hồi phục nguyên khí, hấp tấp xuất binh đến Tây Vực e là được không bù mất, mong bệ hạ suy xét lại!”
