Đối diện với lời tự tiến cử của Trương Liêu, Lưu Hiệp và quần thần trong điện nhìn nhau một lúc, rồi lại bật cười.
Trương Liêu thấy vậy, mặt không khỏi đỏ bừng, nhịn không được hỏi: “Bệ hạ cớ gì lại bật cười? Lẽ nào cho rằng năng lực của thần không đủ?”
Hắn tưởng Thiên tử đang cười nhạo hắn không biết lượng sức mình.
“Văn Viễn hiểu lầm rồi.”
Lưu Hiệp nín cười, lắc đầu nói: “Trẫm không cho rằng tư chất và năng lực của Văn Viễn không đủ, chỉ là chức viện trưởng đã được định đoạt rồi.”
