Nghe Phục Đức khóc lóc kể lể đầy thương tâm.
Vẻ mặt của Lưu Hiệp vô cùng kỳ quái.
Những lời hắn nói… sao lại quen thuộc đến thế?
Sao kẻ nào cũng thích ngủ ở miếu hoang, cũng thích tranh ăn với chó dại thế nhỉ.
Ngươi không có lời nào của riêng mình sao!
