Khoảnh khắc nhìn thấy Lữ Bố quỳ xuống bái lạy, miệng hô Bệ hạ, Hán Hiến Đế và Đổng Thừa đều thở phào một hơi, trái tim đang lo lắng cũng được thả lỏng.
Một ý nghĩ đồng thời hiện lên trong đầu hai người — Yên rồi.
“Ôn Hầu mau mau đứng dậy!”
Hán Hiến Đế nén xuống sự kích động trong lòng, xuống ngựa đích thân đỡ Lữ Bố dậy, vô cùng cảm khái nói: “Ôn Hầu, biệt lai vô dạng?”
Lữ Bố vừa định đáp lời, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
