Lưu Hiệp bước đến trước mặt Phục Hoàng Hậu, cúi nhìn nữ tử quật cường giữ tiết hạnh này, vận dụng tuyệt kỹ diễn xuất của mình.
Trong ánh mắt hắn, có ba phần đau khổ, ba phần tiếc nuối, ba phần phẫn nộ và một phần thương xót.
“Tử Đồng vào cung chưa được bao lâu đã cùng trẫm bị Đổng Trác uy hiếp đến Trường An. Mấy năm sau đó cũng không có lấy một ngày yên ổn, quả thực đã làm khổ nàng rồi. Nhưng dù vậy, nàng cũng không nên đến cả trẫm mà cũng không nhận ra!”
Phục Hoàng Hậu nghe hai chữ Tử Đồng, thân thể mềm mại khẽ run lên, con ngươi đột nhiên co lại.
Tử Đồng là cách hoàng đế gọi hoàng hậu, nhưng hai chữ này nàng chỉ nghe được từ miệng thiên tử vào năm năm trước, khi được sắc phong làm hoàng hậu.
