Người phụ nữ mặt mày trắng bệch, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng vẫn cố nén nỗi sợ hãi, run rẩy đáp: “Tướng, tướng quân, bọn họ muốn cướp hài nhi của dân phụ đi nấu ăn, dân phụ không biết đây là xe giá của Thiên tử, xin tướng quân tha tội, xin tướng quân tha tội…”
Vừa nói, nàng vừa dập đầu lia lịa về phía Triệu Vân.
“Cướp hài nhi để ăn thịt?”
Nghe vậy, Triệu Vân lập tức nổi giận, ánh mắt sắc lạnh quét qua ba gã đàn ông, trường thương trong tay cũng rục rịch.
Triệu Vân vốn là người bước ra từ trong biển máu núi xương, một ánh mắt của hắn gần như doạ cho ba kẻ kia sợ đến vỡ mật, một kẻ trong đó còn không nhịn được mà tiểu tiện tại chỗ.
