Đứa cháu nhỏ bên cạnh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào những chữ thếp vàng trên biển ngạch, nuốt nước bọt hỏi: “A gia, đây là vàng thật sao, bán được bao nhiêu tiền vậy?”
Mọi người xung quanh nghe vậy liền phá lên cười.
“Tiểu tử thối, ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Thạch Đức Lộc giật nảy mình, vội vàng quát lớn: “Đây là biển ngạch do Bệ hạ ngự ban, vạn lượng vàng cũng không đổi, sau này chính là vật gia truyền của nhà chúng ta!”
“Còn không mau tạ tội với Bệ hạ!”
