Làm xong tất cả, Hoàng Trung ném bình dầu lửa trong tay, nhìn về phía các tử sĩ của tiên đăng doanh phía sau, trầm giọng cất lời:
“Chư vị tướng sĩ! Lão phu nay đã năm mươi sáu tuổi, nhưng vì đứa nam nhi ốm yếu trong nhà, lão phu vẫn phải liều mình chém giết nơi chiến trường, mong đoạt lấy một phần phú quý thế tập!”
“Bọn ngươi cũng có gia đình, cũng có thân quyến!”
“Giờ đây chiến công ngút trời đang ở ngay trước mắt, trận chiến này bất luận thành bại, chúng ta bất kể sống chết, bệ hạ và triều đình đều sẽ không bạc đãi gia quyến của chúng ta!”
“Đã không còn nỗi lo sau lưng, chi bằng buông tay liều một phen!”
