Nhìn khuôn mặt đầy vẻ khẩn thiết và chân thành của lão ẩu, Lưu Hiệp trầm mặc không nói nên lời.
Hắn không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này ra sao, vô số lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ có thể thốt lên: “Sẽ có một ngày như vậy.”
“Trẫm sẽ khiến cho bách tính và con dân Đại Hán ai ai cũng có cơm ăn, ai ai cũng được học hành, sẽ không còn phải chịu nỗi khổ chiến tranh nữa.”
“Ngày đó sẽ không còn xa.”
Lưu Hiệp đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiêu Đệ, nhìn sâu vào linh vị kia rồi cáo từ rời đi.
