Thanh Phong chân nhân chẳng hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười đáp tiên hạc xuống, đối đầu với Cửu U Quỷ Vương Ám Khu Xu.
Ám Khu Xu lại tỏ ra vô cùng thù dai, cười lạnh nói: “Hừ, không ngờ mấy nghìn năm không gặp, tiểu đồng tử nhà ngươi cũng dám vênh váo, dám đến cản trở đại nghiệp U Minh của ta? Thật không biết sống chết.
Ta còn nhớ, năm xưa khi đám quỷ vương bọn ta cùng vị tiên nhân kia đấu pháp, ngươi đã trốn sau lưng tiên nhân mà run lẩy bẩy.
Nay sư trưởng nhà ngươi đều trốn biệt không dám hiện thế, chỉ còn lại đám hậu bối các ngươi mà cũng dám tự cao tự đại như vậy. Dù ngươi đã tu luyện pháp thuật mấy nghìn năm, chung quy vẫn là nhục thể phàm thai, không có bản lĩnh của tiên nhân, vẫn nên mau chóng lui đi thì hơn, kẻo uổng mạng.”
“Ha ha ha ha, lão quỷ vẫn vô lễ như năm xưa, nhưng cũng có chút tiến bộ, lại biết hư trương thanh thế rồi.
