Hai người ngẩn ra một lúc, dường như không dám tin vào những gì mình thấy. Đột nhiên, thân ảnh khổng lồ mặc giáp sắt kia bỗng chuyển động, bước những bước chân nặng nề, chỉ hai tiếng "ầm ầm" đã lao đến trước mặt Tiêu Kiệt, rồi lại quỳ một chân xuống, ôm chầm lấy hắn.
"Phong ca! Hu hu hu... huynh cuối cùng cũng đến tìm chúng ta rồi!" Ngã Dục Thành Tiên vậy mà lại như một đứa trẻ, tủi thân òa khóc, giọng nói xuyên qua lớp mũ trụ dày, nghe vừa trầm đục vừa nghẹn ngào. Bộ khải giáp uy vũ bá khí kia và lời nói, hành động của hắn lúc này tạo thành một sự tương phản rõ rệt, khiến Tiêu Kiệt vừa xót xa vừa buồn cười – tên này trong lòng quả nhiên vẫn là một chàng sinh viên ngây ngô thuở nào.
"Được rồi, được rồi, ta đây không phải đã đến rồi sao." Tiêu Kiệt vỗ nhẹ lên vai giáp lạnh lẽo của hắn, giọng điệu ôn hòa.
"Đừng khóc nữa, có mất mặt không chứ, mới có nửa tháng thôi mà." Dạ Lạc đứng bên cạnh khoanh tay, bực bội nói, nhưng ánh mắt lạnh lùng khi chuyển sang Tiêu Kiệt lại không khỏi ánh lên vẻ cảm khái và tán thưởng, "Nhưng phải công nhận, dù ta vẫn luôn tin ngươi nhất định sẽ thành công, nhưng thật không ngờ ngươi lại đến nhanh như vậy... Hơn nữa, còn theo cách này."
"Ha ha ha ha!" Đối mặt với những người bạn từng kề vai chiến đấu, Tiêu Kiệt hiếm khi trút bỏ lớp vỏ bọc cao thâm khó lường của một tiên nhân, nụ cười trở nên sảng khoái và chân thật, dường như đã quay về những ngày tháng cùng nhau lập đội đánh quái ở thôn tân thủ. "Ngươi cũng không xem ta là ai? Như ta đây là đại cao thủ vạn người có một, thành tiên cỏn con thì có đáng là gì?"
