“Ngươi… ngươi tên ác đồ này, lão nạp dù trúng kịch độc cũng chưa chắc không giết được ngươi!”
“Sư phụ còn chưa biết đâu nhỉ, mấy vị sư huynh của ta đều đã bị ta luyện thành dược khôi rồi. Giờ đây trong Phật Quang Tự này, chỉ có ta còn nắm giữ Phật Quang Pháp, có thể bảo vệ các tăng chúng, trừ tà diệt quỷ.
Nếu ta chết đi, toàn bộ tăng chúng trong chùa, dân chúng ngoài chùa đều sẽ gặp tai ương.
Sư phụ Phật pháp cao thâm, lòng dạ từ bi, sao có thể vì báo thù ta mà hại đến bá tánh trong chùa chứ? Người cũng không muốn nhìn thấy cơ nghiệp này và bá tánh trong chùa trở thành thức ăn cho lũ quỷ đói đâu nhỉ, hà cớ gì không xả thân vì nghĩa, lấy thân đúc Phật, cũng là tiện thể thành toàn cho ta.”
“Thiện tai thiện tai, Vô Tính, không ngờ ngươi vì mưu đoạt ngôi vị trụ trì mà lại gây ra ác nghiệp đến thế. Haiz, năm đó ta đã nhìn ra tâm tính ngươi bất chính, vốn định thu ngươi làm đồ đệ để hết lòng dạy dỗ, không ngờ vẫn không thể đưa ngươi trở về chính đạo… khụ khụ khụ.”
